Không phải ngẫu nhiên mà những Phật tử không ăn chay trường đều cố gắng ăn chay một tháng 4 ngày, vào 2 ngày giữa tháng và 2 ngày cuối tháng theo âm lịch. Bởi những ngày này chúng sinh thường hay đẻ trứng hoặc sinh con, vậy nên thay vì giết một mạng sống thì mình lại vô tình lấy đi sự sống của rất nhiều tính mạng con chưa kịp hình thành. Những ngày này ta nên ăn chay để bớt đi cái nghiệp sát sinh của mình.
Tối hôm kia, bỗng nhiên thấy thèm ốc, nên mới rủ rê bạn bè đi ăn ốc. Thế rồi khi đĩa ốc bưng ra và lể những con đầu tiên, mới sững người khi thấy con nào con nấy chứa toàn ốc con. Nhớ ra hôm nay cuối tháng âm lịch. Trách mình thật quá đãng trí và thấy mình thật đáng trách. Sao không đi những ngày khác mà lại đúng ngày ốc sinh con. Không phải ngẫu nhiên mà những Phật tử không ăn chay trường đều cố gắng ăn chay một tháng 4 ngày, vào 2 ngày giữa tháng và 2 ngày cuối tháng theo âm lịch. Bởi những ngày này chúng sinh thường hay đẻ trứng hay sinh con, vậy nên thay vì giết một tánh mạng thì mình lại vô tình lấy đi sự sống của rất nhiều tính mạng con chưa kịp hình thành. Những ngày này ta nên ăn chay để bớt đi cái nghiệp sát sinh của mình.
Gia đình không theo đạo Phật, chỉ thỉnh thoảng mẹ có đi đền chùa cầu an cho gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa một lần gia đình mình ăn chay. Vậy nên cũng không hiểu thấu được vì sao Phật tử lại ăn chay trường. Chỉ biết hình dung trong mấy chữ "không sát sinh". Cho đến khi có nhân duyên quen một anh bạn hay sinh hoạt ở Chùa, mới thử về Chùa một lần, một phần là để phục kích anh bạn kia, một phần là để tìm hiểu thêm về Phật giáo. Để rồi chỉ trong 1 ngày cuối tuần tham dự khóa tu Môt ngày an lạc ở chùa Hưng Khánh, mình đã hiểu thêm được nhiều điều. Vốn là một kẻ mụ mị, nhác lắng nghe, với mình những giáo lý là những thứ "khó nuốt" và trừu tượng, nên dường như những lời thầy giảng về luân hồi chuyển kiếp, nguồn gốc con người mình chẳng nhớ gì trong đầu cả. Chỉ riêng một điểu khiến mình rất tâm đắc và lắng nghe, đó là về vấn đề ăn chay của Phật tử và về nghiệp sát sinh. Không phải ngẫu nhiên mà Không sát sinh là Giới đầu tiên trong Ngũ giới mà Phật tử không được phạm phải.
Cái sự không sát sinh với ý nghĩa đầu tiên là xuất phát từ lòng từ bi. Phàm là chúng sinh, loài nào mà không ham sống sợ chết. Bản thân con người đứt tay chảy máu còn biết đau, huống hồ chúng sinh vì mình mà bị lột da xẻ thịt. Đau đớn khôn cùng. Thành ra con người chúng ta, chỉ là vì sướng cái cảm giác đầu lưỡi trong tức thì mà đành tâm hãm hại chúng sinh, sự ấy xét ra thực là tàn nhẫn. Tôi không quên có lần được rủ rê đi ăn thịt chó, lúc ăn thì ngon đừng hỏi, nhưng chỉ cần sau khi uống ly trà đá, ra khỏi quán thì mới nhận ra cái cảm giác ngon ấy không còn nữa. Tất cả giờ đã ở trong bụng ta và rồi theo vòng tiêu hóa đẩy ra ngoài cơ thể. Thế hóa ra cái cảm giác ta có được nó cực kì ngắn ngủi, chỉ khi ta bỏ miếng thức ăn vào miệng cho đến khi nó nằm hẳn trong cơ thể mình. Cơ mà vì cái cảm giác ấy, mà không biết ta lấy đi tính mạnh của bao nhiêu chúng sinh. Liệu có đáng?
Không sát sinh để tránh nghiệp báo về sau. Vạn sự trong nhân gian đều theo quy luật nhân quả. Có điều nhiều khi "quả" thường đến muộn nên nhiều người tưởng là không có. Kiếp này mình tạo nhiểu nghiệp ác, chắc chắn hậu vận hoặc kiếp sau sẽ không bao giờ tốt đẹp. Như câu chuyện của một gia đình làm nghề đồ tể ở Huế. Sinh ra 4 đưa con gái, cô nào cô nấy cao ráo xinh gái, nhưng tất thảy ở cổ đều có một vết sẹo, ngay chỗ chọc tiết con heo. Thế gian nhìn vào mà rùng mình. Cái nghiệp báo ấy có khi nó là ở đường công danh không thuận, có khi là gia đình mất hòa khí, có khi là khó khăn đường con cái. Nếu biết để mà hạn chế nghiệp sát sinh, ắt hẳn về sau có được nhiều phúc đức.
Ăn chay còn có nhiều ý nghĩa nữa, ví như, là để thắng được cái "tham" - ham muốn của bản thân. Việc thèm vị ngon đầu lưỡi cũng là do cái ham muốn của mình mà ra. Ăn chay để tâm thanh tịnh trên con đường tu nghiệp. Cái sự ăn chay, dễ hiểu mà khó làm. Cũng chỉ vì con người chúng ta chưa đủ lòng từ bi và chưa ý thức được cái ác báo sau này. Bố mẹ ta, vì thương con mà bố mẹ tạo ra nhiều nghiệp ác. Câu nói này tôi được nghe từ Đại Đức Thích Minh ĐỒng - Trụ trì chùa Hưng Khánh. Câu hỏi ngắn, đơn giản, dễ hiểu và khiến lòng phải hết sức trăn trở về tấm lòng của mẹ cha.
Lúc mang thai, mẹ ăn không biết bao nhiêu trứng gà để cho thai nhi đủ chất. Sinh con ra, mẹ sợ con thiếu sữa xanh xao, mẹ lại lo ăn chân giò, cá chép. Dẫu món ăn lặp đi lặp lại ngán đến tận cổ, thì mẹ vẫn cứ cố nuốt mong cho con dòng sữa ngọt ngào. Con biết ăn dặm, mẹ bắt đầu nấu cháo chon con ăn. Nào tôm, nào thịt, nào bồ câu. Con lớn lên, mẹ chăm bẵm từng bữa, nuôi gà thả cá, mò cua bắt ốc, chỉ mong con cứng cáp khỏe mạnh. Mẹ biết đâu vì tình thương con vô bờ bến mà vô tình mẹ tạo biết bao nghiệp ác, sát hại chúng sanh. Mà dẫu mẹ cha có biết đi chăng nữa, thì nếu được chọn lại, vẫn hy sinh đón cái nghiệp ác về mình, chỉ mong cho con cái những điều tốt đẹp nhất. Ân tình ấy, con cái liệu có hiểu thấu?
Trong ảnh: Mẹ lo cho em, vào thăm em đi bộ đội ở Đà Nẵng, xem chỗ con ăn ở thế nào.
Nhớ về Mẹ. Người đàn bà tảo tần. Vì ba đứa con chúng tôi mà sự hy sinh của mẹ không thể diễn tả bằng lời. Xét cái thân này, không đủ tư cách để nói về tình thương bao la của mẹ. Bởi vì những gì mẹ làm cho con, con chưa đáp trả được chút nào. Xấu hổ khôn cùng. Không dám nói một câu tình cảm. Nếu trong hành động, mình còn chưa làm mẹ vui lòng, thì nói ra lời đầu lưỡi, phỏng có ý nghĩa gì. Ngợi ca mẹ, nói vể công ơn mẹ, mà bản thân không báo hiếu được cho mẹ, cái sự ấy đạo đức giả lắm.
Ðàn ông xương trắng nặng hoằng
Ðàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.
Ngươi có biết cớ chi đen nhẹ?
Bởi đàn bà sanh đẻ mà ra
Sanh con ba đấu huyết ra
Tám hộc, bốn đấu sữa hòa nuôi con
Vì cớ ấy hao mòn thân thể
Xương đàn bà đen nhẹ hơn trai.
Ðàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.
Ngươi có biết cớ chi đen nhẹ?
Bởi đàn bà sanh đẻ mà ra
Sanh con ba đấu huyết ra
Tám hộc, bốn đấu sữa hòa nuôi con
Vì cớ ấy hao mòn thân thể
Xương đàn bà đen nhẹ hơn trai.
Đọc những câu thơ trên mà buốt lòng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét