Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

COUCH SURFING MALAYSIA PHẦN III: SỐC VĂN HÓA - MALAYSIA VỀ ĐÊM

Năn nỉ host gửi cái ảnh để tui viết bài mà mãi không thấy host gửi gì cả. Thôi thì viết bài không có ảnh minh họa vậy. :) Nhận được update sau.

Dẫu rằng tôi vẫn được bạn bè gọi rất là "Tây" trong cách sống vì rất hay đi đây đi đó một mình, và chẳng biết dành dụm là gì, Với lại cũng được tiếp xúc với các bạn nước ngoài, và biết về khác biệt văn hóa, nên ít nhiều hiểu được lối sống của họ; Ấy vậy mà sang đây tôi vẫn choáng nhiều cái lắm. Không phải choáng vì chưa biết đến. Mà là choáng vì được mắt thấy tai nghe. Tất nhiên là mấy cái thể loại này thì tôi đã nắm rõ vanh vách trên lý thuyết và coi đó là một sự tất dĩ lẽ ngẫu đương nhiên, không có gì bất thường và đáng e ngại ạ, Cơ mà khi đi vào thực tế thì nó cũng chẳng dễ dàng thích ứng ngay được.

Host của tui, Henry ko phải là người Malay mà là Nigaria. Anh đến sống ở Malay khá lâu rồi và thuê 1 căn hộ ở đây. Bước vào nhà, hai bạn Tây đen đang ăn món cá. Được biết Henry nấu món này. Tôi lấy 1 ít ăn thử. Cay nhưng ngon miệng. Hì. Henry bảo bữa tiếp theo tôi sẽ nấu món Việt Nam. Tôi hơi lúng túng tẹo vì cơm VN mình toàn nấu kiểu mấy món xào luộc, ko giống như bên này, nhưng tôi cũng ừ. Có sao đâu. Thử thôi. Henry bảo tôi vứt đồ vào phòng. Hả. Vậy là tôi ko có phòng riêng sao? Bất ngờ tẹo. Henry bảo căn hộ có 3 phòng, tôi nghĩ sẽ có phòng dư cho mình và cô bạn gái kia cơ. Vậy là tối nay tôi và Paola sẽ ngủ phòng Henry và anh ta sẽ sang ngủ phòng bạn chăng. Biết sao được, cũng ko tiện hỏi. Vứt đồ cái đã. 

Henry thay đồ, mặc một cái quần đùi, rồi kéo cái lưng quần xuống nửa mông, hở nguyên 2/3 cái quần xịp. Goát đờ hợi. Sốc. Kiểu mặc đồ gì kì lạ vậy. Có phải là bụng to quá ko kéo lên nổi ko? Dẫu rằng ngày xưa khi còn nhỏ, bên cạnh nhà có cái chú ấy đi miền Nam về, học theo trong đó, mặc quần xịp đi tung tăng trong nhà, mà tôi cũng nhắm mắt làm ngơ coi như sự ấy bình thường, thì bây giờ cái việc nửa kín nửa hở của Henry cũng làm tôi sốc lắm. Henry thì tự nhiên như không có chuyện gì và cô bạn Paola, đến trước tôi mấy ngày, cũng ko thể hiện một sự ngạc nhiên nào, nên tôi cũng im lặng và coi đó như là một điều hết sức bình thường. Biết cách giả vờ vốn là một thế mạnh của bò cạp. Hì. Dẫu trong lòng tim đang đập loạn xạ, và đáng lẽ mắt chữ O mồm chữ A khi thấy cách ăn mặc như vậy, nhưng thay vào đó tôi vẫn cười nói như không. Thôi kệ. Trót thì phải trét. Đâm lao thì phải theo lao chứ biết làm sao giờ. Ăn tối xong. Tôi khá mệt nên muốn nằm ngủ. Ngủ đâu giờ. Chủ nhà chưa ngủ mà mình đi ngủ trước thì kì cục lắm. Mắt nhắm mắt mở nhưng tôi cũng cố chống cự thêm một thời gian nữa. 10h, Henry bảo tôi và Paola đi ra ngoài. Henry tự nhận mình là một party guy, và mọi người cũng đều nói về anh như thế. Và anh đúng là thế thật. Vào lúc này đây, 1h38' sáng, tôi tin chắc anh đang ở một bar nào đó ở China Town, uống bia và tán gẫu cùng bạn bè. Dẫu mệt nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội đi ngắm nhìn Malaysia về đêm được. Nhất là từ khi xuống Sân bay đến giờ tôi đi thẳng về nhà Henry chứ chưa biết Malay nó hình dạng thế nào.

Thay một chiếc váy ngắn và mang đôi sandal xinh xắn, trông tôi có vẻ thích hợp với party. Hì. Henry khen You look so good. Party thì mặc váy ngắn là bình thường. Tôi cũng chả ngại vì lời khen ấy. Paola nhìn tôi rồi bảo đáng lẽ cô ấy sẽ đi một đôi dép đẹp như tôi đang đi party, nhưng mà cô ấy đã quên ở Lào. Hì, Dép guốc ko quan trọng đâu cô gái ạ. Bạn rất sexy. Thế là cả 3 lên xe, hướng về Kuala Lumpur. Từ Putrajaya, nhà của Henry tới trung tâm Kuala Lumpur khoảng 35km, anh chạy xe 30' là tới nơi. Tôi thích thú nhìn cảnh vật hai bên đường và vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy tòa tháp đôi Petronas sáng lấp lánh ở phía xa. Ôi, ước mơ của tôi đã thành hiện thực. Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ được đứng dưới chân Petronas, tòa tháp đôi mơ ước. Nhưng tối hôm đó Henry ko dẫn chúng tôi qua tháp đôi mà đi thẳng vào China Town, phố đêm chỉ toàn Bar Cafe, Lounge và Club. Đầu tiên cả 3 vào 1 quán Bar cafe với thể loại nhạc khá nhàm chán, không hẳn du dương mà ko hẳn vui nhộn. Henry gọi 1 ca bia và rót ra cốc cho cả ba. Cheer! Sau đó Henry tự đi đâu đó. Tôi cũng ko quan tâm lắm. Nhìn phía xa tôi thấy một số bạn đang chơi Bi-a. Tôi hỏi Paola có chơi được ko và rủ cô bạn vào chơi. Hì. Paola là một cô gái rất dũng cảm. Bạn ấy đã tiến đến bàn bi-a và đề nghị được chơi cùng. Và tất nhiên sau đó chúng tôi được join vào. Tôi chả biết chơi mấy, chỉ là đụng vào cho vui, cơ mà cũng thấy thích thú. Nhìn quanh, ko thấy Henry đâu. Để ý mãi mới thấy anh ở phía xa. Có vẻ Henry ko enjoy không khí ở đây lắm, cho nên mặc dù tôi vẫn đang còn muốn ở lại chơi Bi-a thì vẫn nháy mắt bảo Paola đi ra ngoài. Cũng lúc đó Henry vẫy tay tôi ngụ í bảo đi chỗ khác. Chào mấy anh bạn người Malay, chúng tôi cùng Henry đi sang một quán khác. Henry là chủ nhà, là host, là chủ xe, chúng tôi hiểu điều đó và ngoan ngoãn đi theo anh. Henry xứng đáng được coi là người quan trọng nhất và được enjoy thời gian và tiền bạc và anh ấy chi ra. Anh ấy trả tiền xăng đưa chúng tôi đến đây và anh ấy dành thời gian cá nhân. Đương nhiên anh ấy có quyền được làm điều anh ấy muốn. Mấy anh bạn Malay kia có vẻ tiếc lắm khi chúng tôi ra về, nhưng tôi tin họ sẽ quên chúng tôi sau không đầy 1 phút. Và chúng tôi cũng vậy. Quên đi sự tiếc rẻ vì ko được chơi Bi-a trong nháy mắt.
                    Ảnh 1: Henry, host ở Kuala Lumpur, Malaysia

Chúng tôi nhanh chóng chuyển sang 1 bar khác ở ngay giữa China Town, một con phố đông đúc nhộn nhịp như Khaosan ở Bangkok hay Tạ Hiện ở Việt Nam. Có điều ở đây đông đúc nhộn nhịp hơn nhiều và mọi người tràn hết cả ra đường. Bar mới mà chúng tôi vào phát dòng nhạc phổ thông và vui nhộn khiến cho không khí trở nên vui vẻ hơn. Tôi bắt gặp những bài hát quen thuộc như Call me maybe, Ai Se Eu te Pego nên cũng thấy thoải mái hơn. Dẫu ko biết nhảy nhót chuyên nghiệp cơ mà cơ bản cũng biết đu đưa nhún nhảy theo điệu nhạc. Dù thế, tôi vẫn trông cứng nhắc và gượng ép lắm. Henry bảo Why are you so shy? Thực ra là tôi có xấu hổ gì đâu, chẳng qua là ko biết nhảy thôi mà. Haizz. Những lúc như vầy tôi mới càng thấy việc ko biết nhảy nó khiến cho không khí bớt vui đi như thế nào. Trên hết tôi thấy Henry có vẻ enjoy hơn nên cũng yên tâm hơn tẹo. 3h sáng chúng tôi về. Tôi thực sự buồn ngủ nên trên đường về không nói một câu nào. Còn Paola và Henry thì vẫn nói chuyện không ngớt. Về đến phòng, tôi đánh răng rồi lên giường nằm. Tôi nghĩ Henry sẽ sang phòng bên để ngủ và nhường phòng này cho tôi và Paola. Nhưng không. Henry mặc độc mỗi cái quần xịp cũng nhảy lên giường và đắp chăn chung với tôi. Hix. Paola trong nhà tắm bước ra, cười ngạc nhiên. Party? Paola hỏi, ý là tối nay cả 3 sẽ ngủ chung sao. Hix. Phen này nguy rồi. Phải tính phương án khác thôi. Cái giường đôi cơ mà 3 người nằm kẻo gì chả đụng, trong khi Henry mặc ít vải thế.  Tôi mới lấy cớ đi ra ngoài uống nước. Chẳng lẽ mình ngủ ở Sofa bên ngoài. Lạnh chết. Trở lại phòng, Henry và Paola đã nằm trên giường tự lúc nào. Tôi nằm xuống thảm trải ở chân giường, kiếm cho mình một cái áo làm gối và loay hoay tìm cái gì để đắp vì trong phòng Henry bật điều hòa lạnh ngắt. Henry mở tủ lấy cho tôi một tấm vải lớn mỏng mỏng, hỏi Are you Ok? Tôi bảo ko sao. Tôi ngủ dưới đây được rồi. Thế là cả đêm tôi nằm dưới tấm thảm, người co như một con tôm, co ro trở mãi ko ngủ được vì lạnh. Nhưng rồi tôi cũng ngủ thiếp lúc nào ko hay. Couchsurfing vốn là thế. Luôn hiểu rằng mình đang xin tá túc một chỗ qua đêm và bạn có thể ngủ bất cứ chỗ nào, may mắn thì là phòng riêng, giường riêng, ko thì là ngủ chung giường, hoặc ghế sofa, hoặc nằm sàn nhà. Miễn là có một chỗ an toàn để qua đêm. Và tôi tự ngủ dẫu có chuyện gì xảy ra giữa Henry và Paola trên chiếc giường kia, thì cũng là điều bình thường và chẳng có gì phải e ngại.

        Ảnh 2: Phòng khách trong căn hộ của Henry

Sáng hôm sau, 6h tôi đã thức giấc vì lạnh. Thế là thành ra tôi cũng chỉ ngủ được hơn 2 tiếng. Paola và Henry vẫn ngủ say như 2 con chó cúc. Tôi mở nhẹ cửa ra phòng khách rồi ra ban công ngồi. Ngồi mãi đến gần 1 tiếng sau Paola mới dậy. Tôi bảo với Paola chúng ta ra ngoài đi. Vì Henry vẫn còn ngủ say lắm nên nếu chờ thì chẳng biết bao giờ thì mới đi thăm thú Malaysia được. Paola đồng ý, viết tờ giấy note nhỏ cho Henry, bảo chúng tôi đi ra ngoài. Thế rồi cả hai thay đồ, gọi xe Taxi đi ra trạm Sky Train. Và hôm nay, thì hành trình khám phá Malaysia thực sự bắt đầu.


Đón đọc phần IV: TRUY TÌM TÒA THÁP ĐÔI 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét