17:45 23/8
- Xe hết xăng rồi kìa. Hôm nay em quên ko mang ví nên ko ăn sáng và ko ăn trưa luôn.
Anh ko nói gì, đi qua cây xăng vẫn ko dừng lại. Đoán tâm lý anh đang hết tiền nhưng ngại nói ra. Cô không nói gì thêm.
Về đến nhà. Cô phải đi ra ngoài lấy ít đồ từ thiện. Lẩm bẩm tính trong đầu. Hôm qua ứng lương 1 triệu nhưng trả tiền hôm về quê và gửi ra HN trả bớt tiền cái túi xách cho chị. Giờ ko còn nữa. Những vẫn đánh liều đổ 50 nghìn tiền xăng, chứ ko xe hết sạch xăng lấy gì đi lại...
11:45 24/8
Vào chợ. Anh ko chủ động đưa tiền cho cô đi chợ. Biết anh ko xoay được. Cô ko nói gì. Dùng tạm ít tiền mà đáng lẽ ra phải gửi trả bạn, Vào mua đồ ăn...
11:00 25/8
- Em có việc qua công ty một tí, anh ở nhà cắm cơm trước rồi về em nấu ăn nhé.
Cô lấy xe đi vội qua công ty để nhận hồ sơ đoàn khách. Lật đật quay về. 12h. Anh nằm trên giường, mải mê chơi đá bóng trên Top Eleven. Cơm vẫn chưa cắm.
- Sao anh ko cắm cơm đi.
- Nãy giờ anh bận.
- Thế giờ ngồi chơi đá bóng sao ko cắm cơm.
Anh ko nói gì, tiếp tục chơi. Cô lại bếp sửa soạn nấu nướng.
Cơm cô vẫn ko cắm. Để chờ anh có nhúc nhích gì ko. Vẫn nằm chơi, 10 phút sau vẫn nằm chơi. Cô biết anh sẽ chẳng dậy mà làm gì đây. Nên cũng tự cắm cơm. Nấu ăn. Không nói một tiếng nào. Rồi cứ im lặng và làm như thế. Suốt 40 phút. Anh vẫn đang chăm chút cho đội bóng. Chẳng hiểu anh có biết trong nhà đã không có một lời nói suốt gần 1 tiếng đồng hồ.
Cơm xong. Cô dọn ra. Anh vẫn đang chơi. Cô vẫn lấy 2 chiếc bát và 2 đôi đũa. Ngồi xuống. Anh nhìn thấy, không ngồi xuống ăn cùng. Không nói gì. Cô cũng ko đon đả mời chồng xuống ăn cơm. Cô ngồi một mình, tự xới chén cơm cho mình, Tự ăn.
Cô nhớ lại mình đã từng tự hào khi kể về người yêu với bạn thế nào. "Người yêu em á. Chu đáo lắm. Trước kia mỗi tuần em lên thành phố một lần. trước khi em lên là anh ấy giặt hết quần áo, sợ em lên thì tắm rửa phải giặt quần áo của anh ấy nữa. Vất vả. Còn đến buổi nấu ăn thì kẻ nấu cơm, người đi chợ. Mỗi người một tay, Không có chuyện vợ làm một mình rồi chồng ngồi chơi xơi nước..."
Nuốt cơm và nuốt tiếng thở dài. Anh vẫn ngồi đó, ko nhúc nhích. Cô cũng chẳng biết là lúc cô ăn một mình, anh có nhìn cô lấy một lần hay không. Nuốt không được. Cô dọn đồ ăn và đổ đi bát cơm ăn dở. Lên giường ngồi, cầm điện thoại.
Anh quay lưng ngủ, Ko nói gì.
Bỗng đọc một comment từ một người bạn. Thất vọng. Cô hủy kết bạn và khóa người đó vĩnh viễn ko thể kết bạn hay gửi tin nhắn. Nước mắt chảy.
Cô hỉ mũi luôn vào chiếc áo đang mặt. Anh nghe thấy tiếng.
- Sao đấy em?
- Nãy giờ anh ở nhà à. Cô đáp lại. Rồi im lặng gõ những từ này.
Bò cạp, có lúc nào đó em câm nín mãi rồi em ko thể mở miệng để nói thành lời nữa ko...
2:22 pm 25/8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét