Malaysia một mình, lần đầu tiên đi du lịch
kiểu Couchsurfing. Khi đăng tin cần tìm 1 chỗ ngủ nhờ cho chuyến đi của mình ở
Kuala Lumpur, mình nhận được 12 lời mời đến ở cùng. Điều đặc biệt, tất cả đều
là từ đàn ông. Hơi bất ngờ tẹo. Quả đúng thật con người ta thường có xu hướng
ưu ái người khác giới. Có bạn thì là giám đốc 1 công ty du lịch, nhưng bạn ấy lại
bận vào thứ 6 nên mình phải tự đi chơi. Mình thì không thích tự đi. Lớ ngớ bị bắt cóc ko về được thì lại được lấy chồng Tây. hớ hớ (Rất chi là phởn) Có bạn thì hơn 40 tuổi, (èo, già thía) nhà lại hơi xa
trung tâm. Có bạn thì trông cũng có vẻ đáng tin tưởng (Trung của, đẹp chai) nhưng lại ko đón mình ở
sân bay được… Sau một thời gian cân nhắc, mình quyết định chọn Host (chủ nhà) là một bạn
Tây đen, một party guy thích âm nhạc. Mình khoái là vì mình ham hố tìm hiểu Nightlife ở bển thế nào. Nói thực là cũng hơi sợ một tí, nhưng
liều vậy. Trước khi đi mình cũng đã đọc kỹ Profile của bạn ấy, và những lời
nhận xét của CSers khác cũng giúp mình yên tâm hơn. Thêm nữa, bạn ấy nhiệt tình
đón mình tại sân bay. Dẫu thông tin trên mạng ngập tràn thì mình cũng cảm thấy
vô cùng lớ ngớ ở nơi đất khách.
Bắt taxi
ra ga đi quốc tế của sân bay Tân Sơn Nhất. Sân bay nhà mình đẹp, sạch, chỉ có
điều “đắt”. Mình chả dám mua cái gì lót dạ cả. Cái gì cũng bằng tiền đô. Phở
cũng tính bằng $, café tính bằng $, tất tần tật đều tính bằng $. Giá thì cao
gấp 2-5 lần giá bên ngoài. Mình thử check một hộp café gói Net Café, vì mình
nghĩ những đồ này có giá niêm yết nên sẽ ko tăng lên mấy, thấy ghi giá $4.5,
gấp đôi giá bên ngoài. Vậy là hem ngó nữa. Cơ mà làm thủ tục check-in sớm nên
chờ lâu quá, mình lại đi ngó nghiêng sân bay. Thấy 1 quán café. Thèm. Vào ngó
nghiêng thấy nước khoáng Lavie 05l giá $2, café $3.5, nâu đá $4. Ặc, bằng giá ở
nhà hàng khách sạn 4 sao rồi. Tuy vậy vẫn mua 1 em Latte đá. Mình hỏi thanh
toán bằng tiền Việt được không, nhân viên bán hàng bảo được rồi lúi húi gõ tỉ
giá. Thanh toán xong, uống thử ko ra gì. Haizz. Cạch hẳn.
Ảnh 1: Up một cái ở sân bay Tân Sơn Nhất làm hàng đã. :p
Rồi sau đó
là đổi tiền. Đổi ở sân bay đắt thật. 720VNĐ đổi 1 Ringgit (RM). Mình nhẩm tính
mỗi ngày 500k * 7 ngày = 3.500k. Mình đổi lấy RM400 và $50 nữa. Dự là sẽ tiết
kiệm một tẹo, tiêu hết RM thì lấy $ ra dùng. Chứ như lần đi Thái Lan, ko kịp
đổi $, cầm tiền VNĐ sang ko tiêu được xu nào. Chạy quanh quẩn ko có 1 chỗ nào
đổi tiền VN. Cú thế, tiền Lào và Cam ra ngân
hàng hay điểm đổi tiền nào cũng OK, riêng tiền VN ko có lấy 1 chỗ. Đợt ấy phải
mượn tiền bạn tiêu trước, về Việt Nam gửi lại. Ấy là câu chuyện lần
đầu tiên đi nước ngoài. Lần thứ 2 thì ngon rồi, rút kinh nghiệm đổi tiền ngay
tại Việt Nam,
dẫu là đổi ở sân bay tỷ giá không lợi cho mình.
Khác hẳn
với Hà Nội và Sài Gòn chào đón du khách bằng nhà và nhà, KL chào đón mình bằng
một màu xanh dịu mắt của những đồi cọ mênh mông. Thật là thích. Dẫu là sinh ra
ở vùng nông thôn và quen thuộc với màu xanh của đồi thông ruộng lúa thì với
mình màu xanh cỏ cây vẫn hấp dẫn hơn nhiều những tòa nhà chọc trời.
Ảnh 2: Kuala Lumpur chào đón bằng màu xanh dịu mắt
Mình bay
Air Asia, hãng hàng không giá rẻ nên bãi đáp là LCCT, cách trung tâm KL gần
60km. Máy bay hạ cánh an toàn. LCCT là một sân bay lớn, nhưng ko đẹp như sân
bay của Bangkok.
Nhiều xe chuyên dụng đi lại giữa sân bay thì nói chung mình ko ấn tượng gì về
cái gọi là “thẩm mỹ” của sân bay này cả. Đi thẳng một mạch đến cửa ra quốc tế
luôn. Alo cho host, ko thấy liên lạc được. Thôi rồi, bị cho leo cây chăng. Phải
làm sao bây giờ. Thôi kệ, cứ kiếm chỗ nào ngồi đã... (tiếp)
Đón đọc phần 2: Duyên kỳ ngộ ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét