Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

CHÚNG TA ĐANG ĐỒI BẠI ĐI...





Chúng ta đi tìm điều gì trong tình yêu? Tôi không biết. Hạnh phúc? Thoát khỏi cô đơn? Tìm người hiểu mình? Không biết. Nhưng con người ta có lòng tham. Không bao giờ biết thế nào là đủ và hết tham. Cái đang có trong tay, chúng ta coi là bình thường, nghiễm nhiên. Nhưng không phải. Một khi nó mất đi, bạn mới nhận thấy nó quý giá biết chừng nào. Xưa nay vẫn luôn là như thế. Chỉ khi mất đi. Tôi đã không biết giữ. Không biết trân trọng. Nhưng nếu tôi làm được điều đó, bây giờ những người ấy đã không trở thành những mũi kim đâm vào tim tôi đau nhói. Mà trở thành bình thường, béo ra, mập mạp và đi lại nặng nề, suốt ngày vòi tiền và mắng chửi chồng con. Và nàng đã không thể trở thành mũi kim trong tim tôi. Chúng ta luôn chỉ trở thành mũi kim day dứt của người khác khi tình yêu không đi đến bến cuối cùng. Đó là tính bi kịch. Và bi kịch thì sinh ra nghệ thuật. Tình yêu chỉ còn là tình yêu khi nó không bao giờ viên mãn. Mọi sự tròn đầy đều là nhàm chán. Dẫn đến nhàm chán. và thế là giờ đây những mũi kim cắm day dứt trong tôi. Đó là gì nếu không phải là tình yêu? 

Chúng ta đâu có được những gì chúng ta muốn. Trên con đường đi tìm, đầy chông gai, gặp cả những sự ngớ ngẩn ngu ngốc. Những khi chúng ta có, lại không biết đó là cái ta cần tìm, và thế là mất. Những con cá đã đánh mất, luôn luôn là những con cá to. Tôi không biết sau đây tôi có bắt được con cá to nào nữa không? Có thể không. Cũng có thể có. Nhưng nếu có, quyết không phải là tình yêu. Vì chúng ta đã vụ lợi và tính toán. Để lập gia đình. Đó là tính toán, không phải là yêu. Hồi xưa, tôi quen và không tính toán gì cả, lúc bỏ cũng không tính toán gì cả. Chúng ta cứ trưởng thành dần dần, và ma mãnh, biết sống giả vờ dần dần, thỏa hiệp dần dần. Đó là chúng ta đang đồi bại đi. Đúng thế. Khi người ta còn trẻ, người ta không tính toán, không thỏa hiệp, và điều đó không có lợi cho sự an toàn bản thân, nhưng điều đó lại là sự chân thật, trong sáng, và điều đó là tốt về mặt tinh thần. Chúng ta già đi, và cáo già lên. Bạn có tiếc không? Có nhớ hồi bạn còn ngông ngênh cương trực, sẵn sàng chết vì những điều rất vớ vẩn không? Mỗi chúng ta luôn có sự ảnh hưởng từ một vài ai đó trong đời, cho lối sống và suy nghĩ của mình. Đó có thể từ là bố mẹ bạn, hay bạn của bạn. Hãy nhớ rằng, khi có kẻ sỉ nhục ta, buộc ta phải xem lại mình, và khi ta bước thêm được một bước về phía ánh sáng, tức là ta đã dần thoát khỏi bóng tối của sự nhận thức, và kẻ kia chính là kẻ đã tác động ảnh hưởng vào ta. Vấn đề là ta phải chấp nhận những sự sỉ nhục đó như những lưỡi dao cứa vào sự sĩ diện của ta, và thay đổi, đừng cố chấp ương bướng. Khi một số kẻ bảo bạn ngu, còn một vài kẻ kia bảo bạn khôn, thì chưa chắc. Nhưng khi tất cả đều bảo bạn ngu, hẳn nhiên là bạn đang ngu thật. Tôi quá chán những kẻ còn trẻ mà thích nói chuyện đạo hay triết. Việc đó không dành cho người còn trẻ. Kẻ còn hay nói về việc đó, là kẻ chưa biết gì. Vì vậy đừng khẳng định. Hãy nạp đi đã, đừng nói. Chỉ khi đã đứng tuổi, trải nghiệm đủ nhiều, con người ta sẽ tìm đến nó như một nhu cầu tự thân. Và đương nhiên không nói. Kẻ biết không nói. Kẻ nói thì không biết.

Cũng như vậy, tình yêu. Khi bạn đã đánh mất, bạn mới hiểu giá trị của tình yêu. Khi bạn đang có nó, thì bạn không hiểu đâu. Đừng ba hoa về tình yêu. Zarathustra đã nói như thế.


* Trích :Bốc Phệ - Phọt Phẹt *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét