(viết cho ai đó dõi theo blog của mình ^^ )
Hình như người Hà Nội gọi đó là "ăn quà". Nói chung chưa dùng từ ấy bao giờ, mà cũng ko được nghe thấy, nên mình vẫn gọi là "ăn hàng" nghĩa là ăn ở hàng quán như cách Nghệ An choa vận dùng. :)
Hà Nội mới đến thì thấy ghét. Ghét mỗi sáng tắc đường nhích từng chút một, bon chen từng xen-ti-mét để đến cơ quan. Rồi chiều về lại phải như thế. Ấy vậy mà ở lâu thì sự ấy được coi là thường tình và thấy yêu thêm Hà Nội nhiều lắm. Cho đến một ngày thấy mình thích sống ở Hà Nội.
Muốn trở lại Hà Nội lắm. Muốn đi trên những con đường cũ, gặp lại những người bạn cũ và được trở lại những hàng quán quen thuộc. Nếu có một ngày ở Hà Nội. Sáng ra mình sẽ lên Cầu Gỗ ăn một tô Phở bò tái. Không ở đâu mà ăn phở thấy ngon như ở Hà Nội. Mình thích nước phở trong và ngọt. Ngon ơi là ngon í.
Phở ở Cầu Gỗ nó gần như vầy. Điểm đặc biệt nhất và thú vị nhất là ngồi ăn phở sáng sẽ được nghe loa phường. Mình thích điều này lắm. Cảm giác Hà Nội lúc đường còn vắng người, nghe tiếng loa phường đọc những bản tin nội bộ. Thấy bình yên và gần gũi đến lạ.
Buổi trưa thứ 7, mình thích chui vào Tạ Hiện ăn bánh mì. Một dĩa ba tê, xúc xích thập cẩm đủ thứ được chiên lên, trông đến mỡ màng nhưng lại ko ngấy chút nào. Thêm chút xì dầu vào là ngon tuyệt cú mèo rồi. Ngồi ở Tạ Hiện, giữa dòng người qua lại đông đúc nhộn nhịp, ở một con phố hẹp mà hai bên là những căn nhà cũ. Thích cảm giác tấp nập này, thích cảm giác bon chen này.
Và sau Tạ Hiện, thì chắc chắn không thể thiếu qua Hàng Than gọi một caramen hoa quả và thêm một thạch dừa quả. Cũng lại là bon chen. Có những cái bon chen thật khiến người ta thấy nóng bức chật chội, Nhưng cũng có những cái bon chen mới thật là thú vị :)
Tất nhiên, sau khi đã no cái bụng thì mình, hoặc là sẽ la cà trà chanh Lý Thái Tổ, hoặc là lên cầu Long Biên ngồi, ngắm xe qua lại, ngắm sông, ngắm tàu, và ăn ngô nướng. Cái cảm giác ngồi bệt nhìn ra sông, hướng về cầu Chương Dương thì thấy một Hà Nội sáng đèn nhộn nhịp. Hướng về bên kia thì lại là một khoảng không bao la với màn đêm buông khắp, thấp thoáng mới thấy le lói một ánh đèn. Hai không gian trái ngược làm mình không khỏi bồi hồi và hình dung về một Hà Nội xưa, hoang sơ, tĩnh mịch và Hà Nội nay, sáng đèn, hiện đại.
Thường thì mình sẽ gọi ngô nướng. Gỡ ăn và đếm từng hạt. Ấy vì thế mà mình biết được một bông ngô thường có từ 480-530 hạt. :)
Và với Hà Nội, không thể quên những phi vụ ăn chơi lúc nửa đêm cùng Ba69. Lúc thì ăn ốc ở Đê La Thành. ở đây có món ốc xào me ngon nhất Hà Nội (ít nhất là với mình). Thường đến đây lúc 11h30 và ngồi đến 1h sáng mới nhấc đít ra về. Hay là cả lũ lượn lờ hồ Tây. Nửa đêm hóng gió hồ Tây, mua dưa hấu rồi tụ tập ăn uống chém gió. Nếu đã đói cái bụng thì đi ăn ốc. Đi với Ba69 chỉ có vui và vui. Dù không bao giờ tụ tập được đủ 10 người như trước, nhưng những con người còn muốn gắn kết, vẫn tìm gặp nhau. Và mỗi lần gặp, chỉ khiến yêu quý nhau nhiều hơn.
Vậy nên đừng hỏi vì sao suốt ngày cứ kêu nhớ Hà Nội, muốn quay lại Hà Nội. Vì nơi đó nhiều kỉ niệm vui quá, có nhiều con người yêu mến, có nhiều món ăn ngon, có nhiều nơi để chơi thế cơ mà..




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét